NHỮNG CÂU CHUYỆN VỚI DỊCH VỤ GRAB TAXI HÒA THÀNH TÂY NINH
Câu chuyện 1: "Cuốc xe muộn – và chiếc bánh chưng gói vội"
Đêm 29 Tết, tôi vẫn bật máy trực.
Gần 11h khuya, một cuộc gọi vang lên:
“Anh ơi, nhà em dưới Gò Dầu, mẹ em nhờ mang bánh chưng về quê nội cho kịp giao thừa. Em giờ kẹt công việc không về được…”
Tôi nhận lời. Bọc bánh to được gói trong lá chuối, cột chặt để cẩn thận vào cái túi.
Trên xe chỉ có tôi và cái túi nặng trĩu mùi Tết.
Tôi về đến nơi gần nửa đêm. Một cụ ông tóc bạc đứng chờ ngoài sân, tay run run:
“Con của tôi nhờ chú mang về phải không? Cảm ơn chú. Nhà này, năm nào cũng chờ bánh chưng của nó gửi về, thiếu là Tết thấy buồn lắm…”
Tôi gật đầu: "Dạ" và không nói gì. Rồi quay xe lặng lẽ đi.
🌟 Không phải tôi mang một cái bánh… mà là mang cả hương vị Tết, cả sự sum vầy của một đứa con gửi về qua người tài xế xa lạ.
🚖 Mỗi chuyến xe, một câu chuyện – mỗi khách hàng, một niềm tin.
DVDL Taxi Hòa Thành Tây Ninh – NhThang
📞 035 882 7792 | Zalo – Messenger luôn trực 24/7
🌐 www.nhthang.com
Câu chuyện 2: "Cô bé và con mèo – Chuyến xe của niềm vui nhỏ"
Một sáng chủ nhật, tôi nhận được cuộc gọi lạ:
“Chú ơi, con bé nhà em nuôi mèo bị bệnh, giờ nó khóc cả sáng, không chịu đi đâu hết. Anh có thể chở giúp lên thú y được không?”
Tôi nhận lời.
Khi đến nơi, một cô bé tầm 7 tuổi ôm chặt một cái giỏ nhựa, bên trong là con mèo vàng nhỏ xíu, yếu ớt.
Suốt đoạn đường, bé cứ xoa đầu mèo, thì thầm:
“Ráng nghen Mi… Sắp tới rồi…”
Tôi bật nhỏ bài nhạc thiếu nhi. Bé cười, mắt vẫn ươn ướt. Đến nơi, tôi bế giúp con mèo xuống, chờ bé với mẹ vào khám rồi quay lại.
Lúc về, bé tặng tôi một viên kẹo và nói:
“Cho chú ăn nè, cảm ơn chú chở Mi đi bệnh viện…”
🚕 Đôi khi, điều chúng tôi chở không phải hành lý – mà là một tấm lòng bé nhỏ đang lo lắng cho sinh linh nhỏ hơn nữa.
Câu chuyện 3: "50.000 đồng – Và bài học về sự trân trọng"
Chiều muộn hôm đó, tôi dừng xe trước cổng chợ Long Hoa - Hòa Thành, Tây Ninh. Một bà cụ tầm ngoài 70 tuổi vẫy tay:
“Chú ơi, chở bà về xã Trường Đông nghen, bà không đi xe ôm được, mỏi lưng quá…”
Tôi gật đầu. Lên xe, bà hỏi nhỏ:
“Nhiêu tiền chuyến này vậy con?”
Tôi cười hiền:
“Dạ, 50.000 thôi bà ơi, bà yên tâm ngồi cho thoải mái.”
Suốt đoạn đường, bà kể chuyện con cháu, chuyện cái đầu gối trái lâu lâu lại đau khi trái gió trở trời. Tôi chăm chú lắng nghe, cố gắn chạy cho êm.
Khi đến nhà, bà đưa tôi 50.000 đồng. Rút từ cái túi áo, những tờ tiền được xếp phẳng phiu, ngay ngắn.
“Cảm ơn chú, bà không có nhiều, nhưng vui vì gặp được người chạy xe có tâm như chú.”
Tôi cúi đầu:
“Con cảm ơn bà đã tin con.”
💚 Không phải 50.000 đồng làm tôi ấm lòng…
Mà là cách bà cụ cầm nó – với cả sự tin tưởng và trân trọng.
Bởi vậy, tôi không chỉ chở người – tôi chở cả những mảnh đời, những câu chuyện, và sự tử tế.
Câu chuyện 4: "Cuốc xe lúc nửa đêm và người con gái bất lực…"
Một đêm mưa tháng 6…
Tôi đang lim dim thì chuông điện thoại vang lên. Giọng một cô gái nghẹn ngào:
“Anh ơi… Mẹ em đau dữ dội quá… Em ở xã xa, giờ gọi ai cũng không được… Anh giúp em với…”
Tôi nhìn đồng hồ, gần 11h khuya. Trời thì đang mưa trắng xóa, như trút cả bầu trời xuống. Tôi báo giá: “300 nghìn em nhé. Không phụ thu khuya, không tính mưa gió. Chỉ cần anh tới và chở được mẹ em đến viện kịp lúc.”
Bạn ấy đồng ý.
Trên đoạn đường hơn 20 cây số, giữa mưa tầm tã, gió rít từng cơn, tôi băng qua những đoạn đường lầy lội, tay run vì lạnh, nhưng lòng thì nặng như đeo đá. Tôi sợ đến trễ. Sợ cô ấy sẽ rơi vào tuyệt vọng.
Khi tới nơi, hình ảnh khiến tôi nhớ mãi là một cô gái nhỏ bé, đang cuống cuồng đội áo mưa, đỡ mẹ mình – một bà cụ đang run rẩy trong cơn đau như bị cứa vào từng khúc ruột. Tôi chỉ kịp lấy áo khoác che cho họ rồi đưa lên xe.
Cụ bà nói nhỏ, như một hơi thở: “May mà có chú…”
Tôi không nói gì. Chỉ lặng lẽ lái xe thật cẩn thận.
Đêm đó, khi quay về nhà, lòng tôi trĩu nặng. Không phải vì không ai nói lời cảm ơn. Không phải vì không được tip thêm đồng nào. Mà vì tôi biết, phía sau một cuộc gọi đơn giản, là một người đang rối bời, mất phương hướng giữa đêm khuya – và tuyệt vọng đến mức chỉ còn biết bám víu vào một hy vọng mong manh.
Cuốc xe 300.000 đó, có thể với nhiều người là đắt. Nhưng với tôi – đó là giá cho một người dám có mặt trong lúc người khác cần nhất.
🚖 “Bạn không chỉ trả tiền cho đoạn đường – mà là cho sự an tâm, cho hy vọng, cho lòng nhân hậu giữa đêm đen.”
Câu chuyện 5: “Một nụ cười, một lời cảm ơn… và một vết đau không ai thấy”
Hôm đó, một người khách đặt xe từ xã về thành phố khám bệnh.
Trên xe, anh ta cười nói bình thường, nhưng đôi mắt thì thâm quầng. Tôi hỏi nhỏ: “Anh không ngủ được à?”
Ảnh nói:
“Mấy hôm rồi mất ngủ triền miên. Cứ nhắm mắt là đầu óc quay cuồng. Nghĩ hoài cũng không ra cách nào để lo tiền thuốc cho mẹ…”
Tôi im lặng.
Cuộc đời người tài xế như tôi, đã chở hàng trăm chuyến xe, nhưng có những chuyến không thể quên – bởi nỗi đau của khách như một tấm gương phản chiếu chính mình.
Ảnh kể: mẹ ảnh bị bệnh nặng. Đã chạy chữa khắp nơi, dùng đủ thứ thuốc men, ai chỉ đâu cũng đi… nhưng chẳng cải thiện. Niềm tin của cả gia đình giờ như cái bóng nhạt sau hoàng hôn.
Anh ấy nói trong giọng run:
“Có những đêm em thức trắng, ngồi nhìn mẹ thở dốc… cảm giác như có một hòn đá nặng ngàn cân đè lên tim… Mà em không thể làm gì…”
Tôi nghe mà nghẹn. Không thể an ủi bằng vài lời sáo rỗng.
Tới viện, anh chỉ nói: “Cảm ơn anh nhiều, xe chạy êm quá, mẹ em ngủ được một lát.”
Tôi nhìn lại: bà cụ ngồi yên tĩnh phía sau, gương mặt vẫn còn dấu mỏi mệt, nhưng ánh mắt dịu lại. Và tôi hiểu – đôi khi chỉ cần một chuyến xe êm, sạch, đúng giờ, cũng đủ để xoa dịu nỗi đau của cả một gia đình.
🚗 "Chúng tôi không chỉ chở bạn – mà đồng hành cùng bạn qua những chặng đường giông gió nhất."
Đăng nhận xét